Polly po-cket
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
 phan 3

 Con nhỏ đang cắm cúi xem lại bài vở 1 lần nữa trước khi leo lên giường ngủ. Mèo cứ 5, 10 phút lại nhìn đồng hồ.

 _ Sao giờ này nó chưa qua nữa, hơxxxxx...

 Tiếng thở dài của Mèo đủ cho 5 con kiến chết cùng lúc ^^, mắt Mèo lờ đờ mở chẳng lên, nó chưa đưa bài tập nữa, sao mai nộp bài đây. Nằm bên bàn học, Mèo thiếp đi lúc nào chẳng hay.

 Quên gì không quên, Mèo và nó lại quên hôm nay là ngày đầu đi làm của nó, 1 đứa thì thất hứa, 1 đứa thì lại chờ đợi 2 cuốn bài tập. Điều đó cũng cho thấy, già hay trẻ gì đều bị “loạn não” nếu gặp chuyện rắc rối cả. Đôi lúc cũng tự đặt câu hỏi xem “ sống để làm gì cuối cùng xác cũng biến thành cát bụi, được lắm còn bộ xương hiện hình trên thế gian ,linh hồn thì 1 là về thiên đàng với Chúa 2 là bay xuống hoả ngục với bọn ma quỹ. Ôi cuộc sống !!”

 House star…

 Đặt cốc nước trên bàn tại quầy tiếp tân, Abbu đưa cặp mắt dạo 1 vòng xung quanh quán. Tìm kiếm con nhỏ mà cha đã kể.

 _ Hey, anh Vương, cho thêm 2 khăn lạnh nữa.

 Nó chăm chú nhìn vào sổ tay ghi thức uống, chẳng nhìn thấy Abbu đang đứng đó. Abbu hơi bất ngờ lại tức cười nữa chứ, nhưng im lặng, xem nó đang làm gì đây. Chắc chắn 1 điều là cái con nhỏ lì lợm “chui” ra an toàn khỏi cái “ hang thử việc” đích thị là nó rồi, hehe.

 Vương _ 2 con nhỏ đó, chưa chịu tha cho em à .

 Quậy vẫn đang ghi ghi chép chép gì đó vừa trả lời:

 _Dạ, 2 nhỏ đó chung lớp em, nó không ưa gì em nên mới cố tình phá vậy,nhưng thôi kệ, nó lầy tới đâu thì em lội tới đó,hàhà, em ngán gì mấy con nhỏ ở không xin tiền ba má vung bừa bãi như vầy.

 Abbu phì cười nhưng che miệng, ngắm cái cách con nhỏ chăm chỉ làm việc, trông đáng yêu hơn lúc nó bay bỗng cộng bay nhãy trong trường.

 Quậy lấy 2 cái khăn lạnh rồi lại cong chân đi đến bàn có 2 con nhỏ phiền toái ấy.

 _ Dọn hết mấy cái ly này đi, phục vụ kiểu gì vậy hã, thấy khách uống hết phải biết tự động dọn chứ, có ngu đến nổi mà ko biết điều tối thiểu của 1 osin bồi bàn vậy.

 _ Tao nhịn mày đủ rồi nhé, ngóng mắt, tai, mũi, họng mà nghe. Mày xem ly nước của mày kìa, chưa uống được 1 giọt bảo tao dọn, ừ thì tao dọn được, mà tao dọn rồi tụi bây chắc sẽ bảo chưa uống được gì thì đã bị tao làm kiểu bất lịch sự, dễ hiểu vì tụi bây chẳng ưa tao. Thứ 2, tao không ngu đến nổi mà không biết điều tối thiểu của 1 osin, nếu tụi bây biết rõ hơn tao thì giờ tụi bây làm osin đi, tao làm khách để tụi mày chỉ tao. Cuối cùng, bọn mày tự lượng sức mình mà tranh cãi với tao kể cả việc đánh đấm, tao không phải dư hơi dư sức mà đùa với tụi dở hơi chúng mày. Hiểu chứ.. 2 quý cô.

 _ Mày…mày…

 _Đưa đây, em đi phục vụ bàn khác đi, để anh lo bàn này cho.

 Đưa con mắt ko mấy thiện cảm về 2 con nhỏ lớp trưởng lớp phó, Abbu cười nhạt. Trong khi con Quậy đang sung máu thì lại chẳng biết tại sao có cái tên” bố rỗng” ở đây nữa. Nó đi vào trong sau tiếng gọi của anh Vương và không khỏi ngạc nhiên với cái tên hươu cao cổ này.

 Abbu_ 2 cô cần ?

 _ Không cần gì đâu anh, ngồi đây uống nước với tụi em nhé. - 2 con mỗi đứa 1 câu dụ dỗ.

 _ Theo quy định của quán này, ko có gái bao hay trai bao, nên không có chuyện phục vụ bàn ngồi tiếp khách.

 _ Hừ, vậy thôi, tính tiền cho tụi này. - Có vẻ như đã hiểu Abbu đuổi khéo, 2 con ấy đủ thông minh để lui không thì bẻ mặt trước đám đông xung quanh, sau trận giảng thuyết đạo đức của Quậy nhà mình.

 Abbu cười nhạt _ 1 triệu 500 ngàn tất cả từ chiều cho đến giờ.

 _ Hã, có cần cắt cổ thế không? - Lớp phó nó vỗ bàn đứng dậy đôi co.

 _ okê, đây… 1 triệu 500 ngàn, về thôi mày. - Con Boo lớp trưởng lên tiếng.

 2 con nhỏ nóng giận hết đổi, đứng dậy bỏ về, vẫn ko quên cái kiểu đá ghế 1 cái tạo vẻ kiêu hãnh của mình mà 2 cô ả này thường làm.

 Rão bước vào trong, Abbu toe miệng cười, nhìn Quậy đang lấp lấp ló ló đàng sau anh Vương. Đặt cả đống ly trên bàn, Abbu kéo tay nó ra hỏi tội.

 _Sao phải núp, thấy có lỗi lắm hã.

 Quậy lúng túng_ Ờ… thì…[ đổi tông], thì kệ tui, thích bỏ về á, làm gì nhau, hã hã hã… nhìn cái mặt thấy ghét, đừng tưởng giúp tui chuyện hồi nãy mà giờ đòi tui bù đắp nữa nhá, mơ đi, bỏ tay raaa.

 _ Này này, ai cho nhân viên phục vụ bỏ về kiểu thế vậy hã.

 _ Coi đồng hồ đi “bố rỗng”, 11h rồi, không cho về ở đây ngủ luôn à, đúng là hươu cao cổ, chân đà điểu, miệng con két, cứ làm như đại ca hay chủ quán không bằng_ Nó nói vọng lại nhưng giọng nhỏ dần vì nó đã ra tới cổng quán.

 Tiếng gọi với của Abbu cứ văng vẳng, trong khi Quậy nhanh chóng đẩy chiếc xe đạp bể bánh đi xa, nó chẳng để tâm đến sự xuất hiện của Abbu trong quán, thậm chí là chẳng mang ơn người cứu nó thoát nạn bị đuổi việc vì đã đôi co với khách vip.

 Đêm dài bên cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời không trăng không sao, nó thầm ước 1 ngày nào đó, nó có thể là 1 vì sao trên trời, được gần bên Chúa hơn, được gần thiên đàng hơn, dù rằng không được “chạm” tới đấy, nhưng nó vẫn ước. Điều ước đấy bỗng trở thành hiện thực trong phút chốc, khi nó đang chìm vào cơn mơ trong giấc ngủ. Gió đêm lạnh, mang đi muộn phiền của ngày hôm nay, ngày mai nó lại hồn nhiên và vui tươi, nhưng chắc sẽ vui được không khi mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi ? Hết chập 2…

Chương 3

Sự nhúng tay của Abbu có gây phiền toái cho Quậy và Mèo. 2 đứa cầm đầu lớp sẽ làm gì để trả thù cho cái chạm mặt tại quán hôm nay. Chuyện gì sẽ xảy ra nữa khi 1 con bé nghịch ngợm như nó vẫn không bỏ thói phá làng phá xóm. ... 6h sáng…

 Trời hôm nay đẹp hơn mọi ngày thì phải, chẳng nắng gắt, cũng chẳng âm u, ngày đẹp chăng ? Chưa chắc chắn được vì mọi chuyện vẫn chưa chính thức được bắt đầu. Sau cuộc chạm mặt tối qua, cái bọn cầm đầu kia có gây thêm phiền toái gì không nữa. Chuẩn bị đối mặt với 1 ngày dài.

 Nó và Mèo hôm nay đi học sớm được 1 bữa, không biết chiều nay có bão lớn không nữa. Vẫn như thường lệ, tụi nó đi gửi xe rồi cùng nhau vào lớp. Hí hửng với 2 cuốn bài tập Toán, nó vừa đi vừa kể toàn bộ câu chuyện tối hôm qua cho Mèo nghe. Múa tay múa chân cả lên theo kiểu của 2 con nhỏ lớp trưởng lớp phó, Mèo thì cười đau cả bụng, còn người ngoài nhìn vào lại tưởng nó thần kinh.

 …Lớp 11A1…

 Lớp hôm nay im lặng lạ kì, nó và Mèo bước vào lớp như ngày thường thì sẽ bị những “tia lửa điện phóng thẳng vào mắt”, còn hôm nay ai ai cũng tập trung làm việc riêng của mình. Còn thằng nhóc “bố rỗng” thì lại chăm chỉ ngồi làm bài tập Toán, đúng là khác lạ thật.Quậy thì thầm vào tai Mèo bảo con bé cảnh giác, rồi vào chổ lấy trong cặp ra 2 cuốn vở bài tập Toán mua tối qua, tranh thủ khi chưa vào tiết mà làm cho kịp.

 4 tiết học buổi sáng nhanh chóng trôi qua trong sự im lặng của cả lớp. Bình thường thì ai nấy cũng cười nói xôn xao, nào là nhắn tin điện thoại, nào là nghe nhạc hát véo hát von cả lên. Riêng nó và Mèo, bình thường cũng huyên thuyên chuyện gia đình, nhưng với không khí bây giờ thì khó mà hé được cái răng ra cười. Một ngày buồn chăng ?

 Vào tiết 5 __tiết sinh hoạt ngoài giờ __

 [ chỉ do mỗi ban cán sự lớp điều khiển, ngoài ra không có giáo viên nào đứng lớp ].

 Lớp trưởng bước lên bục giảng lấy giọng:

 _ ah hà, đồng bào nghe rõ trả lời.

 Cả lớp bây giờ mới bắt đầu xôn xao, cười rầm rộ khi nhỏ lớp trưởng thử mic-ro.

 Con Boo vào chủ để chính ngày hôm nay:

 _ Theo như bình thường, lớp ta sẽ bắt đầu vô các chủ đề sinh hoạt, nhưng hôm nay, cán bộ lớp có sự chỉnh sửa chương trình. Chúng ta vừa lên lớp 11, tuy không lạ mặt nhau, nhưng cũng đã có 3 người lạ ấy nhĩ, vậy thì bắt đầu nhé, giới thiệu bản thân nào, đầu tiên, tui là Trần Thiên Nhã, cứ gọi là Boo nhé, hehe.

 _ Mày khỏi giới thiệu nick name, nhìn dáng mày ai chẳng biết mày là heo, háhá.

 Con lớp phó học tập xen mấy câu chọc phá, Boo quay về chổ hăm he con nhỏ ấy sẳn nhường mic-ro tiếp tục phần giới thiệu bản thân.

 _ Aha, xin tự giới thiệu, tui tên Lê Chiêu Quân, cứ gọi là Tiểu Quân nhé.

 _ A tao hiểu rồi, Tiểu Quân có nghĩa là “ tiểu ra quần” háhá, đúng không, đúng không, háhá.

 Đến lượt con Boo trả thù. Cả lớp lại 1 pha cười lật ngửa, tụi nó nay không trêu kẻ lạ mặt mà lại đi trêu nhau làm nội bộ bị lủng củng nữa chứ. Chẳng hiểu nổi ?

 Tiếp tục tới những thành viên trong lớp, Abbu, Mèo, rồi cuối cùng là Quậy…

 _ Xin tự giới thiệu, tui là Lâm Ly Ly, tên thường gọi là Quậy.

 _ Đáng lẽ mẹ của mày phải đặt tên ày là Lâm Lỳ Lỳ, tên thường gọi là Láu Cá mới đúng chứ.

 Con Boo đang ngồi ở dưới xỉa xói tên gọi của nó. Cứ nghĩ tụi ban cán sự sẽ “câm” miệng chọc ghẹo tới cuối tiết, nhưng giờ thì đã xác thực rằng: tụi ấy không phải bỏ qua mọi chuyện dễ dàng, mà đang chờ cơ hội để có 1 trận chiến lớn hơn.

 _ Haha, chừng nào mày là má tao thì hẳn ý kiến ý cò nhé, không thì câm mỏ câm mồm của mày lại đi, bầu không khí trong lành đang bị ô nhiễm dần đấy.

 _ Mày… mày nói ai thế, nói lại nghe xem.

 _ Háhá, tội nghiệp mày, to mồm mà mỗi tội điếc, thật là bất hạnh, chà chà, dịch vụ chỉnh miệng sửa tai miễn phí đâyyyyy, mày muốn tao sữa miễn phí không hã? Háhá.

 Con Boo ứ họng chả nói được gì, có lẽ là đấu “võ mồm” không bằng nó rồi đành đấu “võ tay” thôi.

 Nhà Quậy lúc này…

 _ Tôi xin lỗi, tôi sẽ dạy dỗ nó lại ạ, chị bình tỉnh, con gái chị sao rồi ?

 Người đàn bà ngồi đối diện mẹ nó lúc này đang tức tối, la lối để hã cơn tức giận, không biết vì sao mà nó lại đánh nhau với con nhỏ hàng xóm, làm con bé phải nghĩ học mà lăn trứng gà.

 _ Chị cho tôi xin lỗi, thuốc men bao nhiêu, tôi sẽ trả ạ, chị bình tĩnh, tôi sẽ xử nó 1 trận mà.

 Đúng là mẹ nó khổ với nó thật. Nhưng, vào cái tuổi đang lớn thế này, hỏi sao mà nó không nghịch phá cho được, lúc nhỏ đã muốn phá banh nhà thờ người ta, huống gì bây giờ cơ chứ.

 Nắng vào giữa trưa bỗng gắt lại, mọi thứ tự nhiên trở nên khô khốc hơn quanh ngôi nhà nhỏ bé của nó, bóng người phụ nữ cực khổ bao năm qua, nuôi nấng nó, lo lắng và bỏ qua tất cả những gì nó gây ra cho bà ấy. Những giọt nước mắt rơi, rơi không chờ sự đồng ý của bà mẹ. Nước mắt dành cho người chồng rượu chè, dành cho đứa con gái tinh nghịch vô tư và dành cho số phận của chính bản thân mình.

 ……………………………… Trong khi đó…

 Lớp học 11A1 đang khá căng thẳng vì sắp có cuộc chiến xảy ra.

 Bốp !! Một bạt tai vào mặt nó. Chát !! Lại 1 bạt tai trả cho con nhỏ lớp trưởng. Bốp… Chát… Bốp…

 _ Dừng lại đi, sao bọn con gái các cô phiền phức thế, người cùng 1 lớp không thể hoà thuận được à, mỗi người nhịn nhau 1 tí đi.

 Abbu đứng dậy lên tiếng cắt ngang cuộc chiến “ bạt tai”. Con Boo phản bác :

 _ Cậu đừng xen vào, chuyện tối qua bọn này nể mặt cậu lắm mới không đụng tới nó, cậu bênh vực nó cũng vừa vừa thôi, nó ngỗ ngược như thế thì phải dạy cho nó 1 bài học chứ.

 _ Tao không cần mày dạy đâu con khốn, câm mồm lại đi, tao không đủ kiên nhẫn mà ở đây tát qua tát lại với mày đâu nhá.

 …[reng…reng…reng…]… tiết học kết thúc.

 Abbu và Mèo vội chạy lên bục giảng lôi nó về, con Tiểu Quân cũng đi lại khoát vai con Boo rồi thì thầm to nhỏ gì đó, con Boo dằn cơn tức và sách cặp ra về.

 Đã qua 3 ngày học tại lớp, nó và Mèo, vẫn không thể thay đổi được cục biện, hầu như ngày càng xấu hơn, nhất là con Boo, chuyên gia gây rối và đầu tàu cho những âm mưu “độc chiêu”. Có lẽ để không là 1 học sinh cá biệt thì tụi nó phải nhân nhượng, điều này thì Mèo có thể nhưng Quậy thì không bao giờ.

 …………………………………………� �…………

 …Nhà Quậy…

 _ Thưa mẹ con mới đi học về.

 Nó đang hướng thẳng về cầu thang mà chẳng để ý đến gương mặt của mẹ nó.

 _ Đứng đó, ai cho cô vào ?

 Quậy chưng hững, quay mặt lại nhìn gương mặt mẹ nó đang hầm hầm, chẳng có 1 tí gì gọi là đùa giỡn với nó cả, sao vậy, nó cảm thấy nặng nề trong phút chốc. Mẹ nó lại khó chịu với nó.

 _ Tại sao, cô lại làm cho tôi khổ hoài vậy, cô đã gây ra biết bao nhiêu chuyện rồi hã ? Thằng nhóc nhà cạnh bi gãy tay, bọn chó con mới sinh cô cũng không tha, bây giờ thì tới con bé đầu xóm bị xưng cả mặt mũi lên, cô gây chuyện đủ chưa vậy hã ?

 _ Connn…

 _ Thôi, cô đừng giải thích nữa, trên bàn, tôi đã soạn sẵn quần áo cho cô hết rồi đấy, đi đi, cho cô 1 tuần để suy nghĩ về bản thân, 1 tuần sau, tôi muốn thấy 1 đứa con gái đúng chất, chứ không phải là “ thằng con trai” chuyên phá làng phá xóm như thế.

 Nước mắt nó đọng khoé mi, nó không muốn khóc, nó cứng rắn, nó mạnh mẽ, nó phải chịu trách nhiệm những gì mình đã làm, không có gì phải khóc cả, nó chỉ được khóc 1 lần khi nó chào đời mà thôi. Mà hình mẹ nó vừa xưng : tôi với cô.

 _ Mẹ đuổi con đi …

 Mẹ nó không nói thêm lời nào, quay mặt về hướng khác, mặc cho nó có giải thích gì đi chăng nữa, thì bà ấy cũng quyết định rằng nó phải ra khỏi nhà.

 Quậy không nài nỉ hay van xin, nó lên lầu lấy mớ sách giáo khoa và bài vở bỏ vào hết trong cặp, mang theo cả cái vali bên tay còn lại, nó bước từng bước chậm chạp, nó không muốn xa nhà, không muốn xa mẹ dù chỉ là 1 ngày, nói chi đây lại là 1 tuần. Bây giờ nó biết sống ở đâu, ai có thể cho nó ở nhờ, ai lo cơm nước cho nó, mớ tiền trong vali đủ cho nó sống qua ngày chăng ?

 Rồi xách chiếc vali ra khỏi nhà, quay lại nhìn mẹ lần nữa, nó tạm biệt:

 _ Con xin lỗi mẹ, con sẽ đi, hẹn gặp mẹ 1 tuần sau, con sẽ cố gắng thay đổi.

 Quay mặt đi, nó bước những bước chân gấp gáp, nhanh dần nhanh dần… chạy…chạy… nó chạy hết tốc độ mà chiếc xe đạp chịu được, nhưng chẳng biết nơi nó định đến là đâu cả. Trưa nay nó phải đi học tăng tiết, cái vali này để đâu mới được cơ chứ, chắc phải nghĩ học 1 bữa rồi.

 Đã 1 giờ trưa, các lớp học lặng thinh, chỉ nghe tiếng các giáo viên đứng lớp giảng bài. Riêng 11A1, cả bọn chẳng nói câu gì, hình như chiều nay thiếu vắng nó, lớp trông yên lặng hơn, con Boo chẳng có dịp gặp lại nó mà gây sự. Abbu thì lại chẳng được 1 trận cười nào khi trước mặt chẳng có con “ khỉ đột” lắm phiền toái :

 _ Quậy đâu rồi Mèo ?

 _ Em không biết nữa, chẳng hiểu sao nó lại nghĩ, nếu nó nghĩ là đã nói cho em biết rồi, đằng này…

 Cũng tội cho Mèo, phải đi bộ đến trường khi “tài xế” là nó chẳng đi học. Gọi điện thoại về nhà nó thì không ai bắt máy cả nên con bé đành đi học 1 mình mà không có Quậy đi cùng.

 Trong khi cái trường vẫn chẳng có gì thay đổi thì nó lại thật sự thay đổi trong phút chốc.

 Đôi bàn chân, cứ bước, cứ bước, dắt chiếc xe đạp đi ngang qua cánh đồng, qua bờ sông, rồi lâu lâu lại đá hòn sỏi, gốc cây. Nó bứt rứt, tại sao, mẹ lại như thế? Mẹ luôn bỏ qua cho nó mọi chuyện cơ mà, nhưng sao hôm nay mẹ lại cương quyết đuổi nó đi? Mẹ không sợ con gái mình gặp chuyện gì sao? Những ý nghĩ về mẹ cứ tua từng cuộn băng trong đầu nó. Đi hết cả buổi trưa rồi cho đến chiều, nó dừng chân tại quán chè gần trường. Gọi 3 ly chè thập cẩm, nó ngồi nhâm nhi 1 mình chờ Mèo, nói đúng hơn là khi nó buồn thì ăn là giải pháp để giải “sầu” tốt nhất.

 _ Chè Thập Cẩm ơi, mày là chè “hỗn tạp” phải không ? Nếu phải thì mày giải thích mớ “hỗn tạp” trong đầu tao coi, tao không biết làm gì hết đây nè… Hã, mày nói sao? Tao làm đúng à ? Ừ!! Mày nói đúng lắm, tao sẽ giữ vững lập trường, bọn con nít trong xóm đáng trị mà hữ, hèhè, đồng minh yêu dấu, tao ăn mày đây, pái-pai.

 Ngậm cái muỗng, nó hỏi ly chè, tự hiểu, tự đính chính mình đúng, rồi tự quyết ý chí vững bền của mình, tiếp tục phát huy, ôi trời “giang sơn khó đổi, bản tính khó dời”. Toát cả mồ hôi !

 [reng…reng…reng]… giờ học kết thúc.

 Mèo đang lê lếch từng bước chân uể oải ra khỏi trường, con bé có vẻ buồn chán khi trong lớp ngoài nói chuyện với nó và Abbu ra thì chỉ biết cắm cúi vào mớ sách vở. Dừng lại ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, Mèo thấy chiếc xe đạp thân quen bên kia đường và 1 cái xác ủ rủ đang cố gắng xử cho hết 3 4 ly chè 1 cách tốc độ.

 _ Mày đi đâu vậy hã, sao không đi học, cái gì đây, xách vali đi đâu vậy, sao thế… kể tao nghe xem, Quậy…

 Con nhỏ này chỉ biết hỏi với hỏi, mà chẳng để ý thấy gương mặt buồn còn hơn con chuồn chuồn của nó nữa, chẳng trả lời, nó lấy trong vali ra cái túi nhỏ mà mẹ nó bỏ vào rồi trả tiền 3 ly chè đã được nó chén sạch. Khoát vai con bạn thân, leo lên chiếc xe đạp nhỏ mà nó với Mèo ngày ngày ôm ấp -món quà duy nhất mà tụi nó được tặng từ số tiền mà 2 bà mẹ 2 nhà dành dụm mua cho, đèo nhau đi lòng vòng. Chiếc xe đạp lăn bánh, chầm chậm, chầm chậm, hưởng gió chiều, đi ngang qua các quán Hủ tiếu, Bún riêu, kể cả Phở, mà nó cũng chẳng thèm ngó, tâm hồn ăn uống đang “busy”. Rồi lại đi ngang qua cái rạp chiếu phim Galaxy, sắp ra mắt phần 7 : Harry Potter and the deathly hallows [ Harry Potter và Bảo Bối Tử Thần ], con nhỏ nó mê Daniel Radcliffe lắm, thần tượng của nó đấy.

 _ Ô, Harry của tao kìa Mèo ơi, đẹp trai quá không biết, khởi chiếu 1 nửa của phần 7 vào ngày 19 tháng 11 năm nay, ôi tao phải để dành tiền đi coi thôi, tiền ơi tao cần mày lúc này.

 Nó hí hắc hí hửng mà quăng chiếc xe đạp ở đấy cho Mèo giữ, chạy lại ôm cái tấm poster có hình cái chàng Daniel Radcliffe “của” nó. Không ham ăn thì lại ham uống, không ham uống thì lại ham chơi, không ham chơi thì bây giờ nó ham cả phim lẫn truyện, kì này tiền lương của nó phải hao hụt 1 phần cho cái anh chàng Harry với cái ông chúa tể Voldemort gì đó nữa rồi.

 Rời cái rạp chiếu phim, mặt nó lại tươi lên được 1 chút, tuy không mất đi vẻ buồn là mấy.

 _ Chuyện gì, nói tao nghe xem sao lại như vậy, vali này có nghĩa là như thế nào, sao mày im lặng vậy, mày nói chuyện với cái tấm poster đấy mà tao mày lại chẳng để tâm, đúng là … con khùng mà, QUậyyyyyyy…

 _ Hã, ừ, poster đẹp mày nhĩ ?

 Cốp !

 _ Mày điên hã, tao hỏi mày giận ngược lại mẹ rồi bỏ nhà đi bụi à ?

 _ Háhá, mày thiệt là điên hơn cả tao, tao đâu có điên đến nổi giận ngược mẹ tao mà bỏ nhà đi, là do… mẹ đuổi tao đi.

 _Trời ạ, mày làm chuyện gì mà đến nổi để mẹ đuổi đi thế ?

 _ Thì hồi sáng trước khi qua chở mày đi học, tao đi ngang qua nhà con nhỏ đầu xóm, thấy nó đứng trên lầu huýt sáo, liếc ngang liếc dọc tao, buồn buồn tao quắt nó xuống hỏi thăm, thế là…

 _ Hiểu rồi khỏi kể, mày đúng là vô duyên có giấy tờ đấy, ai đụng tới mày mà đã đánh người ta. Thật là… thôi qua nhà tao ăn cơm chiều đã, mà không, mày mới xử xong 3 ly chè mà, qua nhà tao rồi hẳn tính. Chán thật !

 Có thế thôi đấy, mà nó lại kiếm chuyện đánh người ta, đúng là con lớp trưởng bảo nó láu cá không sai mà.

 Tiếng nói cười chợt hiện lại sau cuộc trò chuyện trên đường về nhà Mèo, nó thật mau quên, mới cái bản mặt hoàng hôn về chiều mà giờ cứ như bình minh vừa thức giấc. Có lẽ, con người thật của nó khó có thể thay đổi được, nói đúng hơn là không nên thay đổi, nó hãy cứ là chính nó là được rồi, cứ như ly chè “ nói với nó” á, dù có ngang ngược “chút xíu” nhưng trông đáng yêu hơn là lúc nó ủ rủ, thiếu sức sống nhĩ. Lại lăn lăn, xe đạp yêu dấu đưa chúng nó về tới nhà, mà lần này là nhà Mèo chứ không phải nhà nó.

 … nhà Mèo…

 _ Sao ạ, vâng, chị yên tâm, em sẽ lo cho nó mà, không sao đâu, 1 tuần thôi, cũng chẳng tốn kém gì đâu, vâng… vâng … chị cứ lo việc của chị đi, bé Quậy cứ để em lo.. vâng… à 2 đứa nó về rồi, em cúp máy trước.

 _ Đã làm gì mà để mẹ phải đuổi đi thế này ?

 Mẹ Mèo chặn hỏi từ cửa vào. Quậy nhe răng cười:

 _ Dạ, con có đụng nhẹ con nhỏ hàng xóm chút xíu à, mà má nó sang mách má con, thế là má đuổi con đi luôn ạ, mà sao cô biết hay vậy ?

 _Ờ thì, cô đoán vì thấy cái vali của con kìa. Thôi, con ở nhà cô đi, cố gắng ngoan ngoãn, đừng làm mẹ con buồn nữa, biết không ?

 Nó gật gù tiếp thu lời giảng thuyết, nhưng chắc gì nó thực hiện theo cơ chứ, mức độ bướng bỉnh của nó xếp hàng No.1 rồi. Xách vali vào nhà Mèo, nó uể oải đi rửa mặt mũi, từ trưa giờ lang thang ngoài đường mà.

 Nắng chiều dịu lại, nhường chỗ cho bóng đêm bắt đầu bao phủ, trời tối lại nhanh chóng. Có lẽ rằng “ngày tháng 10 chưa cười đã tối” rồi đây, ngôi nhà nhỏ bé của nó hôm nay bỗng vắng lặng, không còn nghe giọng hát thánh thót của “con” gì đó nữa, không còn tiếng la hét inh ỏi kiếm chuyện với bọn con trai con gái hàng xóm, tất cả đều im lặng.

 _Quậy, con xếp đồ vào cùng tủ của con Mèo đấy, ừ, chỗ đấy đấy, rồi ra đây 2 đứa phụ mẹ dọn cơm cùng ăn tối nữa, Mèo dắt ba con ra ăn cơm.

 Ngược hẵn với ngôi nhà của nó lúc này. Hôm nay, nhà Mèo vui vẻ nhộn nhịp hơn, tuy chỉ có 4 người nhưng cũng đủ làm cái xóm điên đầu chỉ với cái giọng hát “ vờ vip” của nó. Vu vơ, vu vơ, nó chợt dừng lại trước chiếc bàn nhỏ cạnh tủ kính.

 _ Gì đây nhĩ, vé xe đi Nha Trang dành cho 2 người à ?

 _ Gì đấy Quậy, sao không bưng cơm ra vậy con … À, vé này, cô vừa mới đặt của trưởng ấp, định là cô với con Mèo sẽ đi chơi cho khuây khoả, nếu con thích, thì đi với nó đi, kì này hàng gấp quá, cô phải may cho nhanh để giao cho chủ nữa, sẳn tiện 2 đứa đi xã tress, học trường mới có vẻ nhiều áp lực.

 _ Thôi ạ, con còn phải đi làm thêm nữa, con còn…

 _ Thôi, bỏ hết đi, 2 đứa đi chơi cho khuây khoả, nghỉ làm vài bữa cũng có sao, xếp đồ sẵn đi, sáng mai cô dắt đến nhà trưởng ấp mà đón xe cùng đi với cả xóm.

 Mèo mừng rỡ vỗ tay, ôm mẹ mà cảm ơn, nó thì cười tươi vì đâu ra có chiến đi chơi free như vậy. Bữa cơm gia đình tại nhà Mèo ,ấm áp, nhưng nó vẫ thấy dùng cơm với mẹ sẽ ấm áp hơn, chỉ mới có 1 buổi chiều, mà sao nó lại nhớ mẹ đến thế, nó mạnh mẽ và vô tư lắm đấy chứ, thế mà giờ nó cũng biết nhớ là gì. Hôm nay lại ko đi làm, ko biết ông chủ béo Abbis có cằn nhằn nó ko nữa đây. Mà thôi vậy cũng tốt, đỡ phải gặp cái tên Abbu lắm lời chọc ghẹo nó.

 …11h đêm…

 Trời se se lạnh, nhưng chắc là không mưa, những vì sao lấp lánh trên bầu trời đang ngắm nhìn 2 cô nhóc trên mái nhà thì làm sao mà mưa được, nhìn 2 đứa nó đáng yêu và nghịch ngợm quá. Tụi nó thì lại đang chờ đợi đến ngày mai, 1 ngày mới chỉ có nắng, gió và sóng biển. Cuộc sống là ở đây.

 _ Sao không năn nỉ đi, cô Thu đuổi là đi liền thế hã, có khi cổ nói lẫy thế thôi, chứ mẹ nào không thương con mình.

 _ Tao biết chứ mạy, trước giờ mẹ luôn bỏ qua cho tao mà, chắc là lần này không thể chịu nổi tao nữa ấy thôi. Với tại tao thấy vali đã soạn sẳn rồi, tao còn năn với nỉ gì nữa. Mà mày cho ở không, ko cho ở tao đi ra công viên ở vậy.

 Nó hâm doạ chứ, gặp con Mèo ngây thơ cười hì hì mà nghe theo, chứ gặp ai khác là cho nó đi luôn, ở nhờ mà còn làm giá nữa chứ.

 Những tiếng hát trong trẻo vang lên trong màn đêm, gió thổi ngày một lớn, chúng nó vẫn ở đó, trong vòng tay nhau, ấm áp, tình bạn 1 năm qua, 1 tình bạn mà kể cả Chúa trời cũng không thể ngăn cách được. Một năm không phải là dài, nhưng không ai nói nó ngắn cả, tính cách khác nhau, sở thích khác nhau, nhưng tụi nó có cùng suy nghĩ, đồng cảm với nhau và nhất là, 2 đứa nó yêu thương nhau còn hơn chính bản thân mình nữa. Một giấc ngủ dài, trong 1 đêm se lạnh, bên nhau ấm áp, cái chăn nhỏ đủ để tụi nó gần nhau hơn, ôm nhau, nó và Mèo chìm vào giấc ngủ để chuẩn bị cho 1 ngày dài bên bãi biển xanh mà đây là lần đầu tiên tụi nó đặt chân đến.

 ☺☻♥...♥☻☺

 …………………………………… …5h30 sáng…

 Chiếc xe bắt đầu khởi hành từ nhà trưởng ấp, vẫy tay tạm biệt mẹ Mèo, 2 đứa nó hí hửng cho 1 ngày mới.

 Trời hôm nay mát mẻ, có lẽ là do sáng sớm nên mới đẹp được như thế. Lướt qua những con phố, những hàng cây ven đường, thưa dần, thưa dần… cho đến khi, tụi nó ngửi được mùi mằn mặn của nước biển. Tới rồi !!

 _Wow, mát quá, ở đây mát quá mày ơi, gió cứ thổi mãi thế này cơ đấy, tao ở đây 1 tuần luôn nhé.

 _ Con điên, mày cũng sung sức quá ha, đi thôi, trưởng ấp đã đặt phòng trong khách sạn mini rồi đây, lượt đi do trưởng ấp lo, lượt về thì tự xử, 2 ngày 1 đêm xe sẽ về, ở lại thì tự đón xe mà về đấy, mày cứ ham hố đi.

 Vừa nói, con Mèo vừa chăm chăm nhìn vào tấm giấy gì đó, tìm đường đến khách sạn mini trên bãi biển tuyệt đẹp này. Mặt trời bây giờ đã hằn hặn lộ diện, in bóng xuống mặt biển sớm ban mai kia. Ôi không khí trông lành quá !

 Trong khi đó… 11A1…

 _Hôm nay 2 con nhỏ đó sao nghỉ học không biết, mẹ con Mèo còn đem đơn lên xin phép chứ, làm bẻ mặt với bọn lớp trưởng A2 A3 quá đi mất, ááá tức thật.

 Con lớp trưởng cứ bực bội la hét trên bục giảng, cầm phấn ngọ nguậy điểm danh, chắc con nhỏ bức xúc lắm, thường thì cái lớp nó nghĩ, chẳng ai lại đưa đơn xin phép thế này, lớp quậy mà nghiêm túc thế sao được, 2 đứa nó là lần đầu tiên đấy, kì này về con Boo lại sẽ làm 1 trận cuồng phong cho xem.

 _ Mèo với Quậy hình như đi du lịch ở đâu đó, chiều mai mới về, ắc hẳn mai sẽ nghĩ luôn_ Abbu lên tiếng.

 1 ngày bình yên cho cái lớp và cả những lớp bên cạnh nữa.

 …12h trưa, ngoài trời nắng gay gắt…

 _ Tắm biển thôiiii…

 Cốc !

 _ Con điên, trưa nắng chang chang, ra đó phơi nắng hã, đã lùn còn đen ai chịu nổi khi nhìn mày.

 Cứ ăn hiếp được thì ăn hiếp nó hoài.

 _ Mày mới là con bệnh á, mày đánh được đánh hoài hã, chém chết mày bây giờ, đau quá đi nè, đến đây không tắm chứ làm gì, ngắm mặt trời mọc hã, xàm xàm không à, hứ, không đi tắm thôi, tao đi tắm biển 1 mình vậy, nay biển vắng người mà chẳng biết hưởng thụ, lèè…

 Nó le lưỡi trêu Mèo, đỏng đãnh chạy ra biển, nhãy múa như con thần kinh ấy, nhìn qua nhìn lại, mỗi nó tắm biển, ai thấy không bảo nó bệnh não thì cũng bệnh giống nó.

 _Aaaaaaaaaa, đã quá đi, ước gì mình là con của biển nhĩ, ôi đã quá _[mơ mộng điên khùng] mà công nhận mình hâm thiệt, có 1 mình mình tắm biển lúc 12h trưa thôi à, hix hix, thôi kệ, chắc gì có ai điên bằng mình, háháhá, là lá la, ta là con của biển, ta yêu biển và biển cũng yêu ta, ta yêu những ai tắm biển giữa trưa giống ta, hahaha, là lá la, la lá là…
Phan_1 Tap 1
Phan_2
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29 Tap 2
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69 end
Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .